Nước cuốn, mái nhà đổ, người chạy giữa mưa trong tuyệt vọng…
Tôi chỉ ngồi lặng, như thể trái tim mình cũng bị gió bão quất vào,
đau mà chẳng
biết kêu.
Tôi may mắn sống ở nơi không có bão giông rình rập mỗi mùa.
Nhưng chính sự bình yên ấy lại khiến tôi thấy day dứt.
Day dứt vì có quá nhiều người không được bình yên như mình.
Khi nhìn bão lũ tàn phá quê hương, tôi không biết phải nói gì.
Chỉ biết khép lòng lại một chút, thương nhiều hơn một chút,
và mong đất nước mình sớm qua mùa giông gió.








